QUÊ NGHÈO
Làng ta ở cuối con đê
Mưa to đê vỡ lũ về chạy đâu
Ta trèo lên ngọn cây cao
Nhìn ra tứ phía xiết bao rụng rời
Mênh mông biển nước ngập trời
Chiếu chăn giường tủ xác người trôi mau
Lũ ơi lũ chẳng chờ lâu
Tràn lên nước cuốn đêm thâu hãi hùng
Gió gào dông bão ma cung
Tha hồ khốn khổ một vùng thương đau
Ta lê bước lội tìm nhau
Người thân mất dấu nghe đâu thoát rồi
Mau chân trối chết lên đồi
Chẳng may xuống biển làm mồi cá no
Ta ngồi ngáp lạnh co ro
Sau cơn lũ quét còn tro với bùn
Lấy gì mà sống lận lưng
Nhà tan cửa nát xem chừng ở hang
Kìa ba đứa nhỏ trên đàng
Ngác ngơ rách rưới võ vàng xác xơ
Các con đã ăn gì chưa ?
Đứa đầu lễ phép : - Dạ thưa ăn rồi !
Các con ăn chẳng ai mời
Bây giờ “tận thế” mỗi người tự lo
Thế các con ăn gì no ?
Ăn cơm thưa chú ! Buồn xo nó cười
Cha con cắt cỏ cho người
Mẹ đi làm mướn thuê đời sớm hôm
Mùa lũ còn được ăn cơm
Thế là tốt lắm còn hơn mong gì
Các con ăn cơm với chi ?
Ăn cơm với gạo nó thì đáp ngay
Ta nghe oải cả chân tay
Cơm ăn với gạo ! Đắng cay chan nhào
Ăn xong hớp nốt nghẹn ngào
No lòng mấy bữa xin vào cái bang
Ba hồi bị gậy lang thang
Hết thời số kiếp xếp hàng nắng phơi
Dân đen giờ đã quen rồi
Sống chung với lũ suốt đời cũng vui
Lũ làm cuộc sống tối thui
Gia đình tan nát chôn vùi tương lai
Lũ làm móm méo ngày mai
Quanh đi quẩn lại ngô khoai suốt đời
Cái nghèo đeo đẳng không rời
Phải chăng số kiếp hay lời nguyền xưa ?
Bao giờ lũ hết chờ mưa
Để ta treo võng ngủ trưa ngoài đồng
Bao giờ cho lúa trổ bông
Đêm xuân trăng sáng bếp hồng mẹ ru
Xa rồi mấy cơn lũ ngu
Đói nghèo như những mồi thù đã qua
Lòng ta có một đoá hoa …
LẬP THU
Đồi cao xơ xác phong lan
Trầm luân chiếc bóng dã tràng cô đơn
Trời se đất lạnh dốc hờn
Ba mươi năm trước xanh rờn nơi đây
Rèm mi xưa chớp trên vai
Ngàn thông nguyên kỷ bồng lai một thời
Về thương cây cỏ không lời
Rừng nghiêng núi đổ tơi bời trong mưa
Đời an cư gió chuyển mưa
Từng cơn lốc xoáy phất phơ thuở nào
Thoáng ưu tư buổi bôn đào
Tao đàn thí chủ nghẹn ngào chia phôi
Người đi băng giá lên môi
Còn mang theo nửa hồn tôi bão bùng
Ngày nao yêu ái ngại ngùng
Đôi lòng sóng gởi nay cùng biển xa
Rồi thanh xuân cũng úa ngà
Chờ nhung nhớ tuổi hồng hoa dại khờ
Có nghe lơ lửng mộng hờ
Dòng thơ bên suối bây giờ ra sao …