NỊNH BẠN
Ngày xửa ngày xưa... Bạn là nguồn cảm hứng của những vần thơ Tình thất vận/ không vần và vô cùng ngớ ngẩn.
Bạn cùng dong duổi những ngày tháng yêu đương lãng mạng thơ mộng: Duy Tân/Luật Khoa sân trường/Gò Công/Mỹ Tho/Đà Lạt/Ngoạn mục/Nha Trang/Tuy Hòa/Vũng Rô/Phan Rang/Phan Thiết/...khắp những nơi Quê ta đẹp và tình tứ.
Bạn đi thăm quân-trường-động-viên-nắng-cháy, với nụ cười tươi và những "cà mèn" thức ăn đầy ắp hương tình.
Bạn tự sọan những bữa ăn chiều ngon miệng cùng những lời an ủi dịu dàng/lạc quan/ khi sự nghiệp thăng trầm.
Bạn ngồi bên, thắt chung giây nịt an toàn trên sàn chiếc phi cơ C-130 không ghế, bỏ Tân-Sơn-Nhất trực chỉ Clark- Phi-Luật-Tân khởi đầu một đờiiiiiiiiiiiiii tị nạn.
Bạn cùng xếp hàng: sáng, trưa, chiều những trại nhà ăn : Guam, Asan, Fort Chaffee:- cơm lính, và đêm về thấp thỏm/ lo lắng tương lai/ chờ người bào lãnh.
Bạn sánh vai đi "cầy" đồng lương tôí thiểu, cuối tháng cộng trừ: hai đứa dư được vài trăm. Và cứ thế bao năm qua...đã qua...đã qua...
Ngày nảy ngày nay ...
Ngồi trong căn nhà khang trang/ vườn rộng/cỏ xanh/ và ngoài ấy chim ca hót/ bay nhẩy tung tăng/ hoa nở đầy vườn/ do tay Bạn cùng chung vun xới.
Thơ nịnh Bạn Đời lơì đâu cho hết/ và Ơn Trời biết thủa nào quên.
Tác giả:
Nguyễn Đức Cung
|