MỜI ĐỌC SÁCH: NHƯ ÁNG MÂY HỒNG (TỦ SÁCH DŨNG LẠC)
Bìa của họa sĩ Nguyễn Trọng Khôi Hoa Văn là một Phật tử, đã từng được nhiều người ái mộ với những tập thơ Tạ Ơn Đời, Che Đời Mưa Bay, rất thơ, sâu sắc trầm lắng. Như Áng Mây Hồng mới được xuất bản gồm 105 bài thơ lục bát, chỉ toàn thơ lục bát, thật đẹp, êm ả như lời ru ầu ơ của mẹ lúc ru con vào đời, đơn sơ mà ý vị như những khúc ca dao là hơi thở của Việt tộc mình qua bao thăng trầm bầm dập mà vẫn kiên trì chuyển diễn đi tới. Đức Phật ví cuộc đời đang qua đi như những cụm mây trắng. Hoa Văn thì lại thấy được “như áng mây hồng”. Thì ra dù có nhận cuộc đời là vô thường và khúc mắc chưa có câu trả lời cho quá nhiều chuyện oái oăm, Hoa Văn vẫn thấy được màu hồng qua những nụ đời. (Lm. Trần Cao Tường giới thiệu)
- GIỚI THIỆU TẬP THƠ “NHƯ ÁNG MÂY HỒNG” CỦA HOA VĂN
Lm. Trần Cao Tường giới thiệu
Trước khi xuất bản tập thơ “Như Áng Mây Hồng”, nhà thơ Hoa Văn đã gửi cho tôi được đọc trước bản thảo đánh máy. Thật là hân hạnh và thú vị được nhâm nhi 105 bài thơ lục bát, chỉ toàn thơ lục bát, thật đẹp, êm ả như lời ru ầu ơ của mẹ lúc ru con vào đời. Những dòng thơ này không cầu kỳ khó hiểu, không trang điểm diêm dúa, nhưng chất chứa nhiều tâm tư sâu lắng, và đơn sơ gần gũi như những vần ca dao là hơi thở của Việt tộc mình qua bao thăng trầm bầm dập mà vẫn kiên trì chuyển diễn đi tới. Đức Phật ví cuộc đời đang qua đi như những cụm mây trắng. Hoa Văn thì lại thấy được “như áng mây hồng”. Thì ra dù có nhận cuộc đời là vô thường và khúc mắc chưa có câu trả lời cho quá nhiều chuyện oái oăm, Hoa Văn vẫn thấy được màu hồng qua những nụ đời. Thay vì giẫy giụa la hét thì Hoa Văn chỉ biết “bỏ thù hận riêng”, “gom ân góp nghĩa” , và vui với “ngày lên hoa lá gọi chào, nghe hương đất lạ thơm ngào ngạt bay.” Băn khoăn thao thức có đó, mà vẫn gieo mầm cho dòng thơ ươm nụ như trong bài thơ mở đầu: Về đâu nào biết về đâu? Cõi trên cõi dưới vẫn mầu nhiệm chung Mai - tôi như áng mây hồng Tan đi như tuyết ngày đông lạnh đầy Trăm năm ghé bến đời này Cõi nhân gian chuyện dở hay mịt mù Gần hay xa cũng tạ từ Lời thơ xin được bỏ thù hận riêng Tình nhau như đã trăm miền Đêm thao thức nhớ vẹn nguyên nụ đời Tôi đi giữa cõi vui người Gom ân góp nghiã ngậm ngùi chiêm bao Ngày lên hoa lá gọi chào Nghe hương đất lạ thơm ngào ngọt bay Mây hồng từng cụm hồng mây Nương theo cánh gió vàng say bóng đời. .
Vì Hoa Văn xác tín và cảm nhận sâu xa:
Tôi còn tôi cõi đời này Bước đi với trái tim đầy nhân sinh. .
Đi Giữa Đường Mây, Ảnh của Lm. Trần Cao Tường .

Được dịp gặp Hoa Văn một vài lần ở Boston, tôi tự nhiên thấy cảm mến nhà thơ đôn hậu này, với nụ cười luôn diễn tả một tâm hồn an nhiên thanh thản trước mọi nghịch cảnh và bao dung cuộc đời, mặc dù đã trải qua những ngày tù đầy thảm khốc! Và khi đọc “Như Áng Mây Hồng”, tôi có cảm tưởng như đang tìm gặp đâu đây những lời tâm sự của một nhà hiền triết hay một thiền sư ẩn dật.
Tôi tìm một cõi bao dung Để nghe từ ái giữa vùng khói sương Rằng đâu mà chẳng đoạn trường Đọc câu bác ái mở đường từ bi Thì ra lời thơ của Hoa Văn nhiều đoạn ná ná như lời ru của người mẹ ru con trên võng, mang chất ủi an chữa lành bao nỗi oan khiên. Ví dầu cầu ván đóng đinh Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi Khó đi mẹ dắt con đi Con đi trường học mẹ đi trường đời. (Ca Dao) Bị xô tới đẩy lui như chiếc võng đong đưa mà con vẫn nằm ngủ an nhiên êm đềm, vì biết mình đang được ủ ấp bởi tình thương yêu vời vợi của mẹ. Người mẹ đây có thể là người mẹ thể lý của mình, mà cũng có thể là người mẹ đất cha trời. Người Việt mình tin vào ông Trời lắm. Cho nên dù có băn khoăn trăn trở “Về đâu nào biết về đâu? Cõi trên cõi dưới vẫn mầu nhiệm chung,” người mình cũng vẫn tin tưởng bước đi và ẩn nhẫn chấp được cuộc sống. Niềm tin này được nuôi dưỡng qua “tiếng chuông từ ái”: Hôm nay tôi lại đến chùa Cúi đầu lễ Phật nhân mùa Vu Lan Tiếng chuông từ ái dịu dàng Như tâm Đức Phật vô vàn bao dung. Và ngay cả dù là một Phật tử, Hoa Văn cũng vượt qua phân ranh mà hướng tới Đấng ở trên cao, là Ông Trời, là Thượng Đế cùng mang trái tim cảm thông từ ái và chia xẻ thân phận làm người:
Lâu lâu tôi đến giáo đường Nhìn lên tượng Chúa tình thương ngập lòng Lắng nghe lời giảng Kinh Mừng Tôi tin Chúa ngự tột cùng trên cao. Vì thế mà trong bài thơ kết, Hoa Văn đã diễn lên được nhãn quan tuyệt vời mà nhiều người đang cần ấp ủ: Cho giông bão cũng chẳng vơi chân tình.
Mai về ở đậu trên ngàn Ôm thơ mà ngủ cho toàn phận thân Tôi tìm trong cái phân vân Cái vui mấy thuở cái đằm thắm qua Từ điêu tàn giữa tuổi hoa Chợt mơ đã mất chợt ca đã vàng Đã trăm năm đã mơ màng Đã bâng khuâng giữa địa đàng bước đi Thì đi dẫu chẳng nên gì Vẫn tôi thơ với đời nghi hoặc đời Nghìn năm tôi vẫn là tôi Cho giông bão cũng chẳng vơi chân tình.
Tác giả:
Hoa Văn
|