MAI TA VỀ LẠI PHƯƠNG ĐÔNG
Cùng nhau mở hội hoa vàng
Để ta đi dưới những tàn nắng bay
Đất trời mấy thuở nghiêng say
Núi kia sông nọ những ngày hương hoa
Đêm mơ một khúc Tỳ Bà
Bến Tầm Dương khách đợi ta đợi người
Rượu đào mấy thuở pha phôi
Gió đêm gợi nhớ đến người Giang Châu
Tiếng ai hát vọng trăng lầu
Hay Trương Chi với giọng sầu Thiên Sơn
Đời còn chút rượu cô đơn
Cho tình ấm lại trong cơn lửa nồng
Mai ta về lại Phương Đông
Chia nhau từng trái nhãn lồng quê cha
Bây giờ ngàn dặm xa xa
Cố nhân xin nhớ bài ca khởi hành
Trầm luân một cõi u minh
Kiếp phù sinh cũng tinh anh mắt người
Mai đây dẫu có bồi hồi
Bốn phương rồi cũng đổi dời trăng sao
Nhạc đời từng nhịp thấp cao
Buồn vui từ thuở cõi nào vô chung
Cùng nhau hát khúc ca hồng
Để mầu xanh trải khắp cùng quê hương.
GỬI BẠN BỆNH NAN Y
Tim anh đầy ắp tình người
Mà môi đã rụng nụ cười nhân sinh
Mai về trên cõi an bình
Nhớ còn đây nhé những hình ảnh xưa
Cõi này cõi tạm tình hờ
Đau thương phủ kín từng bờ tâm tư
Rồi đây một thoáng mây mù
Về nơi chung cuộc nghìn thu úa vàng
Thương nhau lời có muộn màng
Nhớ nhau chờ cõi Niết Bàn mai sau
Trăm năm có nghiã gì đâu
Đường Về sau trước trước sau cũng về.
ĐỊA ĐÀNG HỒNG
Tình óng ả như chiều buồn xuống muộn
Vàng son xưa ai kết nụ mơ hồng
Trong ký ức những ân tình ăm ắp
Mốt mai rồi còn lại những thương mong
Người ở đó và bình minh ở đó
Hoa cỏ kia nắng sớm vẫn thơm đầy
Lòng trĩu nặng những ngọt lời ký thác
Dù chiều về trăm nẻo vẫn hoa bay
Những chiếc lá rơi đầy trên cỏ úa
Như đang còn nuối tiếc những ngày xanh
Ta đứng lặng nghe lòng xao xuyến quá
Cõi thiên đàng âu đó cũng mong manh
Biển xanh kia chiều vơi lời gió mặn
Mây phù du trời đất vẫn vô thường
Đứng nơi đây nhận nhìn nhau đã tỏ
Lối thơ vàng lời ngỏ gió muôn phương
Sao ta cứ quẩn quanh trời đất cũ
Tình lên ngôi nắng lụa phủ quanh mùa
Đời bâng khuâng dặm dài lên mắt đỏ
Trái tim hè lời gọi vẫn nhung tơ
Ngày chưa vơi đã tận cùng khuya khoắt
Người cho đi những oan khuất muộn màng
Hãy giữ lại vàng son ngày tháng ấy
Địa đàng hồng muôn thuở vẫn mênh mang.