NỖI BUỒN LƯU VONG
Trời đày nên phải nghêu ngao
Tôi trăm năm đã tôi vào cuộc chơi
Ngày vui dở khóc dở cười
Dở say dở tỉnh giữa đời đảo điên
Tôi còn tâm thức bình yên
Lỡ đam mê đã từ nguyên thủy hồng
Hồn thơ lạnh giữa mù không
Tôi mê mẩn giữa một dòng chiêm bao
Súng gươm giờ chỉ âm hao
Quê hương một thuở binh đao khốn cùng
Nụ cười điên giữa hư không
Buồn đau từ độ lưu vong đến giờ.
150
LẠ THƯỜNG
Giận hờn thế đấy vui chưa
Lòng đang nắng bỗng đầy mưa - lạ thường
Quẩn quanh trong cái đoạn trường
Bao la một đoá vô thường trên tay.
ĐỜI HOAN LẠC
Không đợi không chờ xuân vẫn đến
Xuân vàng tâm sự cũng vàng theo
Ngồi đây mà xót đời mưa bụi
Gió hắt hiu qua lối cỏ chiều
Xuân rơi chầm chậm sầu lên muộn
Có kẻ vu vơ nghĩ chuyện đời
Hớp chút ân tình thơm đáy cốc
Ly cà phê đắng giọt rơi rơi
Chia ly đâu kể là chia biệt
Những thác ghềnh xưa lại hiện về
Những tháng năm hồng thôi lửa ngọn
Lòng nào còn lại chẳng lưu ly
Đổi đời chi để đời cay nghiệt
Hoa nở rồi hoa cũng héo tàn
Hương có còn thơm ngày tháng hạ
Mong tình trăm tuổi vẫn đoan trang
Xin gửi về nhau một chút xuân
Đành rằng tất cả chỉ phù vân
Nhìn đời vẫn thấy đời hoan lạc
Cho dẫu thời gian cũng mộ phần.