LÒNG ĐÁ DỰNG
Năm mươi năm nổi trôi đời
Đã vô cõi mộng lại rời cõi ru
Nắng lên còn đặc mai mù
Tôi ê ẩm cả những từ ngữ tôi
Ở đây tình vẫn than cời
Mới mong ấm nổi những lời thiết thân
Chiều nay mưa xuống lâm râm
Tôi lòng đá dựng đầy tâm sự vàng.
VẪN CÒN
Ba mươi năm mất quê rồi
Mười năm hơn với cuộc đời lưu vong
Chuyện đời rối tựa bòng bong
Ngàn trung xa cách ngàn trùng xa xăm
Vẫn còn trằn trôc băn khoăn
Dẫu hôm nay chỉ còn thân lính già
Lòng dù một cõi trăng tà
Vẫn còn câu chuyện sơn hà mai sau
Đã rồi qua những cuộc đau
Đời phù du có chi sầu nhục vinh.
BẾN MÙ
Mượn tình em chút chơi ngông
Hong cho ấm chữ đời không là gì
Giờ còn thơ tựa gốc mê
Mai bung cây ngả lại về ôm mây
Mù mưa cũng chịu nắng ngày
Đã yêu thơ lục bát đầy nét buông
Giữa trời đất cái vô thường
Thì đi cho hết đoạn trường chấm ngang
Tình em một chút muộn màng
Là thơ đủ chuyến tàu sang bến mù
Buồn vui qua những ngôn từ
Thơ lên cho đủ ý từ xẻ chia.