Che Đời Mưa Bay
NẾU PHẢI LUÂN HỒI
Chào nhau lời nói nụ cười
Giữa bâng khuâng nhớ bóng người bóng ta
Chào nhau mỗi tuổi mỗi già
Cái vui chỉ một buồn qua mấy thời
Chào nhau nếu phải luân hồi
Thì lên bến Giác bỏ lời cuồng mê.
NHÌN VỀ LỐI ẤY
Mùa vui ghé bến u hoài
Ngày xanh lá mục cõi ngoài dửng dưng
Chén xuân cũng đủ thưa mừng
Lòng như phút chốc nhớ rừng thương cây
Nhớ cao nguyên thác đổ đầy
Dòng trong dòng đục vàng ngày tím đêm
Biết đâu chữ ái mà tìm
Trông về lối ấy từng phen điêu tàn
Lời ca hiu hắt lầm than
Chưa đi đã lạc giữa càn khôn đau
Gặp khi trời đất cơ cầu
Ngày nay lỡ bến ngày sau lỡ người
Chân buồn đếm đủ tầm chơi
Trăm năm mở-khép-khóc-cười-tụ-tan.
TỤ TAN
Rồi mai rồi mốt ngậm ngùi
Nửa che mái ấm nửa phơi vách tàn
Nghe lòng dâu bể ngổn ngang
Nghe đời bộc bạch buồn tang tóc chiều
Rồi mai rồi mốt tiêu điều
Cho thang bậc mấy cũng đều gian nan
Rồi mai rồi mốt lên ngàn
Mang theo tất cả những toan tính đời
Ngẩng lên nói chuyện với Trời
Tụ tan cho một kiếp người buồn tênh.