CHUYẾN TÀU TỬ SINH
Từ tôi sương khói hoàng hôn
Ngó lên trên đỉnh đời chon vót sầu
Tâm tư nay cũng nát nhàu
Nằm ngoan trên bệ chuyến tàu tử sinh
Cuộc đời mặn chát hư danh
Mùa xuân xuân nở trên cành hư vô
Tháng năm những chuyện mơ hồ
Mà nghe tám hướng thâm thù thiệt hơn
Núi sông chưa trọn vuông tròn
Bể dâu quần quật chẳng mòn dấu xưa
Nẻo xa có ngụ ý chờ
Thời gian sau cũng xoá mờ tịch liêu
Còn đây đôi chút nắng chiều
Trái tim nhân ái vốn nhiều cùm gông
Trăm năm mùi vị cay nồng
Tôi còn đội những mùa đông lưu đày
Dù cho đã tạnh mưa bầy
Cuộc vui thế sự cũng gầy guộc thêm.
TIỀN KIẾP VỊ LAI
Biết đâu tiền kiếp vị lai
Mà đem nói chuyện lỗ lời hiện thân
Đường đời bao đoạn trầm luân
Trong đam mê có mấy phần ngu ngơ
Tôi - em ngày ấy bây giờ
Trăm năm câu chuyện nắng mùa mưa ngâu
Soi gương bóng đã nghiêng sầu
Nghĩ trong vinh nhục trăm đầu gió sương
Đã thôi phấn lại từ hương
Tử sinh trong cái vô thương bụi bay
Chỉ là đất đá cỏ cây
Kiếp nào cũng một kiếp đầy bể dâu
Và ta mang đủ cái sầu
Nên tình chảy miết dòng đau sông buồn.
CHỈ CÓ CON TIM TÌNH VẪN ĐỦ
Giờ chỉ còn vài ly rượu nhạt
Tình nào còn đáng để mà say
Ta đem đốt cả tình ngày trước
Để lửa ngày sau được toả đầy
Tình xưa đã ngự trên tình nhớ
Lá biếc chiều say nghiêng ngả sầu
Nghe có hương trong tuồng chữ lạ
Thơ này còn lại chút tình sâu
Một cõi đời riêng đầy nắng hạn
Hạn mười năm hạn cả trăm năm
Máu khô từng hạt trong dòng máu
Nếp nghĩ suy tàn óc đã câm
Chỉ có con tim tình vẫn đủ
Đủ cho em đủ cả cho đời
Dù cho mãi mãi đời không thật
Và cả ân tình cũng thế thôi
Dù cho đời thật hay không thật
Cõi đến cõi đi chỉ một lần
Hãy ngẩng cao đầu ta bước thẳng
Thôi em tất cả chỉ phù vân.