Nguyệt vọng lâu tranh của Nguyễn Hùng Sơn
Trong Mơ
Trong cơn mơ, trở về bên ấy
Những tên đường sao thấy không quen
Bóng dáng xưa đổ vỡ bên thềm
Tim thổn thức nghe mềm mi mắt
Con chim sẻ gục đầu dấu mặt
Mái nhà xưa bàng bạc rong rêu
Hàng me khô trụi lá tiêu điều
Nắng đổ xuống buổi chiều tan tác
Chân bước đi lòng buồn man mác
Người bây giờ sao khác hôm nao
Cũng líu lo, cười nói đón chào
Nhưng không phải lời chân tình cũ
Trời tàn thu tím màu mây phủ
Cuối đường buồn lá rũ phôi phai
Tìm đâu dáng dấp ngày xưa ấy
Tận đáy hồn dâng một nỗi sầu
Nguyễn Hùng Sơn
Ðêm Lạc
Ta đê’n đây từ chô’n rong rêu
Ðời hoang dã ẩn thân vùi bo’ng
Tha’ng ngày qua vòm trời trô’ng rỗng
Không mặt trời không cả trăng sao
Mặt đâ’t khô hằn nư’t hôm nào
Từng cơn gio’ kêu gào hun hu’t...
Sa mạc đêm, đêm dài không dư’t
A’nh dương rơi từ lu’c bình minh
Ta ngủ say quên cả chi’nh mình
Chợt tỉnh giâ’c miên man lạnh gi’a
Co’ tiê’ng kêu nghe sao là lạ ?
Lũ côn trùng ra rả đêm đen ?
Cơn tô’i tăm tìm kiê’m a’nh đèn
Ai co’ thâ’y vừng đông chỉ hộ!
Nguyễn Hùng Sơn
Cơn Mê
Tìm em gần trọn một đời
Nâng niu dĩ vãng một thời xa bay
Cuô’i trời bo’ng ngả chân mây
Dâ’u chân ngày â’y lay hoay chô’n này
Tình ai sao bỏ lại đây ?
Cho tôi câ’t giữ, để say trong lòng
Ðể mơ,để nhơ’ mênh mông
Ðan tay khă‘c khoải vỗ buồn hư hao
Ngồi trên cuộc sô’ng phai màu
Tựa lưng nỗi nhơ’ hôm nào qua đây
Nụ hồng rơi xuô’ng vai gầy
Em vui không thâ’y tôi đầy nhơ’ thương
Chơi vơi vạt nă‘ng trong sương
Bâng khuâng bươ’c nhỏ vâ’n vương lô’i vễ
Trợt chân ngả xuô’ng cơn mê
Gặp em ngơ ngẩn co’ về được đâu