Ta âm thầm bước vào giáo đường, chiều lên màu sắc lạ lùng quá đỗi khiến ta bỡ ngỡ thấy mình cổ kính như tường thành đế vương như lịch sử dân Thiên Chúa, ta ru ta vào thế giới thần thiêng mọi người trở lại thời Cựu Ước khi vũ trụ còn hoang sơ tuyền dã.
Đại phong cầm chơi nhạc cổ điển, ta đi vào cánh đồng hoang vu không gian ngút ngàn tăm tắp, ta trở thành thân thảo yếu đuối dật dờ trên thảm cỏ biếc trải ra xa vô cùng tới bờ trời mộng mị.
Ở đấy, ta hóa thân thành mảnh vụn vật chất vô tri rơi nhẹ vào nằm yên trong lòng đại thế giới.
Ta bắt đầu cầu nguyện bằng thứ ngôn ngữ thô thiển, nhưng Thượng Đế đã xuất hiện man mác trên bầu trời thăm thẳm, đôi tay ngọc tuyền chuyển thánh ý nhiệm mầu cho vũ trụ, ta nghe râm ran âm thanh cực kì hỗn loạn nhức óc.
Nhạc dặt dìu thướt tha đưa ta làm cuộc hành trình qua chín tầng trời chót vót, ôi cảnh sắc man vàn thực kì lạ diễm ảo, khách hồng trần chợt tỉnh giấc mê cuồng dã tràng xe cát, chốn muôn trùng phủ phục, biết nói chi mà xưng tụng tay Hóa Công vạn năng.
Mộ khúc buồn gọi con nắng chiều nhuộm vàng đường ta trở về giáo đường kiến trúc Rô-ma, vết tích văn minh La-mã, gợi niềm nhớ nhung vời vợi thời sơ khai Giáo hội run rẩy trong tay bạo vương.
Giai điệu kết trầm lắng suy tư, ta mang trên vai ta nặng chĩu cuộc khổ nạn, ta ôm trong tay ta con tim nát tan đời giông gió, nay khiêm cung tiến dâng lên làm của lễ trên núi thánh, máu đỏ đọng khô, và ta trở nên con Thiên Chúa.
Đột nhiên chuông đổ hồi, ta kinh ngạc cuống quýt, phận ta giờ đổi khác.
Lập tức ta ra đi.