CÂU LẠC BỘ
SÁNG TÁC THƠ – VĂN CÔNG GIÁO
SỐ 03 - THÁNG 5 NĂM 2010
Kính thưa quí Linh mục, tu sĩ nam nữ, anh chị em ĐXT và quí độc giả kính mến.
NƯỚC BIỂN MÊNH MÔNG KHÔNG ĐONG ĐẦY TÌNH MẸ
MÂY TRỜI LỒNG LỘNG KHÔNG PHỦ KÍN ƠN CHA
Công ơn Cha Mẹ thật bao la rộng lớn. Biển có sâu, có rộng mênh mông. Núi có cao chót vót cũng không thể sánh ví với tình Cha Mẹ. Tình cha nghĩa mẹ thật cao vời khôn ví và không ngôn từ nào có thể diễn tả hết, không có chỗ đủ lớn để chứa hết ân tình cao đẹp của đấng sinh thành dưỡng dục. Công ơn Cha Mẹ như suối nguồn tình yêu bất tận chảy mãi và chạm thấu đến chỗ thâm sâu của người con. Quả thật, hai tiếng Cha Mẹ thật tuyệt vời làm sao. Hai tiếng yêu thương ấy đã kết thành đời con. Hai tiếng đầu đời ấy đã chắp cánh cho con bay cao và bay xa. Hai tiếng yêu thương ấy chính là dòng máu nuôi dưỡng con từng ngày. Hai tiếng yêu thương ấy vẫn nêu gương sáng làm hành trang cho con hướng vào đời. Hai tiêng Mẹ Cha con dành cả đời để tri ân cảm tạ. Hơn thế nữa, cha mẹ không những sinh thành chúng ta nên người mà còn dưỡng nuôi chúng ta bằng bầu sữa đức tin và lời Hằng Sống của Đức Giê-su Ki-tô. Xin suốt đời cám ơn Cha Mẹ. Cha mẹ ơi! Chúng con yêu Cha Mẹ nhiều lắm.
Trong dịp đặc biệt nhớ đến ngày của Mẹ, ĐXT Nha Trang xin giới thiệu đến quí vị những vần thơ rất cảm động của quí thi nhân trong cả nước về công ơn Cha Mẹ, những đấng bậc đã âm thầm sinh thành dưỡng dục chúng ta nên người. Tất cả những tâm tình này đều là những phút giây lắng đọng nghĩ về Cha Mẹ và là bài ca bất hủ về tình yêu thương vô bờ vô bến của Cha Mẹ, xin được chia sẻ với mọi người.
Chúng con đã cố gắng nhiều, nhưng chắc chắn còn rất nhiều thiếu sót, kính xin quý vị chỉ giáo và góp ý thêm để trang ĐXT Nha Trang ngày càng hoàn thiện hơn về hình thức lẫn nội dung. Chúng con xin được góp một phần nhỏ tâm tư của mình vào trong vườn thơ của dunglac.org, dongxanhtho@gmail.com, dxtsaigon@gmail.com, trang Web Giáo Phận Nha Trang: gpnhatrang.net hay gpnt.net
VẠC KÊU SƯƠNG
Email: dxtnhatrang@gmail.com
Chân thành cám ơn quí vị
*****************
THƠ GIUSE MAI XUÂN TRÌNH OFS
BẬC LÀM CHA-MẸ NÊN CÙNG XUY XÉT
GIÁO-DỤC CON EM HIỂU BIẾT THIỆT HƠN
*****
Đời hắn sa lầy trong tội-lồi
Từ khi thiếu thời tới ngày nay
Thương thay mai mốt tương lai
Con-Người sẽ gọi tới ngay lúc nào
Bởi hắn cứ ra vào cửa tội
Xác thân luôn phạm lỗi liên-miên
Rượu chè thù tạc say mèm
Ăn chơi thỏa-thích triền-miên tiệc tùng
Điều Răn thứ Sáu luôn quên giữ
Lễ ngày Chủ-nhật cứ nằm nhà
Giận hờn bè bạn không tha
Vợ con bỏ mặc, la-cà sáng đêm
Luôn cặp-kè bọn nghiền ma-túy
Rủ-rê gia-nhập qũi xì-ke
Thâu đêm hút xách li-bì
Ngày ngày ngất-ngưởng uých-ky rượu hồng
Thói hư tật xấu luôn chồng chất
Công việc làm, biếng -nhác bỏ-bê
Vợ con nheo-nhóc, lê-thê
Đầu đường xó chợ la-lê ăn mày
Sực nhớ tới tháng ngày dĩ-vãng
Gia đình sống hạnh-phúc, đẹp thay
Vì đâu nên nỗi đắng cay
Đàn con đói khổ, tối ngày lang-thang
Khi hiểu ra thấy rằng đã muộn
Làm gi đây để sống an-nhàn
Hắn liền lặng-lẽ âm-thầm
Hành nghề trộm cướp, giầu sang mấy hồi
Thế là xong, cuộc đời tàn-tạ
Khổ cho mình khổ cả vợ con
Giầu sang chẳng thấy, mọt gông
Linh-hồn nhơ-nhớp, Cửu-trùng khó lên
Thảm cảnh trên phải nên suy luận
Lỗi, phải về ai thực khó lầm
Làm cha me hãy quan tâm
Khi con còn trẻ sống gần mẹ cha
Dạy cách sống theo cha mẹ chúng
Ăn ở hiền hòa đúng đường ngay
Hướng theo lối sống Đạo Ngài
Trên thờ Thiên-Chúa, dưới này thương yêu
Đã xảy ra rất nhiều trường hợp
Người Việt-Nam thuộc lớp tuổi trên
Hư thân mất nết nhãn-tiền
Ô Danh Chủng Tộc, Rồng-Tiên Lạc-Hồng
Bậc cha mẹ nên cùng suy xét
Giáo-dục con em biết thiệt hơn
Xứng Danh con cháu Tiên-Rồng
Vang lừng Đạo Chúa Hàì-Đồng Ki-Tô
THƠ ĐỖ THẢO ANH
EM BÉ NGỦ
Em mới sinh nho nhỏ
Nằm trong nôi nho nhỏ
Cái gối bông cũng nhỏ
Đôi bao tay nho nhỏ
*
Xin các thiên thần nhỏ
Đến bay lượn quanh đây
Canh chừng giấc em ngủ
Hồn nhiên và thơ ngây
BÀI NGỢI CA CỦA MẸ
À ơi con ngủ đi con
Bé yêu yên giấc mẹ còn ngẫm suy
Tình thương Chúa quá diệu kỳ
Hồng ân tặng Mẹ ai suy tuyệt vời
Bởi vì Bé một “con người”
Tạo vật huyền nhiệm trên đời sánh sao
Cả vũ trụ với trăng sao
Sông sâu biển rộng chẳng cao quý bằng
Bây giờ chỉ kém thiên thần
Ngày sau sống lại trọn phần sáng tươi
Rực rỡ như ánh mặt trời
Trong nước của Chúa là nơi Cha mình
Ngợi khen Chúa Cả thiên đình
Đã ban cho mẹ sinh thành nên con
Muôn đời cảm tạ hồng ân
Lời cung chúc Chúa ngàn năm chẳng mòn
À ơi con ngủ đi con
Bé yêu yên giấc mẹ còn ngợi ca
TẠ ƠN CHA MẸ
Tặng P. Mai Tích
Ngày đó đem con vào nhà xứ
Cha mẹ nuôi lòng những ước mơ
Xin cha quản xứ cho theo Chúa
Thương con còn rất đỗi ngây thơ
*
Con ra thành phố học hành thêm
Sóng biển Nha Trang vỗ êm đềm
Chắt chiu từ cảnh đời nghèo khó
Ở nhà cha mẹ gởi tiền lên
*
Ngày con mặc chiếc áo chùng thâm
Mắt cha ngời ánh vui vô ngần
Mẹ cười ngắm con giờ cao lớn
Hồng ân cha mẹ chờ bao năm
*
Ôi tình cha mẹ tựa núi non
Không mong điều gì ở nơi con
Dâng hiến con yêu cho Thiên Chúa
Chỉ khuyên ơn gọi hãy vuông tròn
*
Bùi ngùi tưởng nhớ bao năm qua
Tạ sao cho vừa ơn mẹ cha
Con giờ tu luyện trong chủng viện
Cầu cho cha mẹ luôn thiết tha
THƠ TRẦM THIÊN THU
CÁNH ĐỒNG MẸ
Cánh đồng Mẹ bao la
Thảm lúa êm xanh mướt
Những cánh cò trắng muốt
Điểm rác đồng xanh
Nhìn cánh đồng mông mênh
Con vẫn thường hỏi Mẹ
Tình Mẹ là gì thế
Mẹ lặng lẽ nhìn xa…
Ngày tháng cứ dần qua
Mẹ tảo tần hôm sớm
Cho con thêm khôn lớn
Bây giờ mới hiểu ra
Cánh đồng Mẹ bao la
Rì rào lời ru khẽ
Câu yêu thương khôn ví
Lặn lội một thân cò
BA
Ba nghiêm nghị trầm lặng
Dạy dỗ con nên người
Tri ân Ba nhiều lắm
Khôn xiết kể, Ba ơi!
HẠNH PHÚC TUỔI THƠ
Tung tăng chân sáo quanh nhà
Bé và anh chị vui đùa hồn nhiên
Tuổi thơ là tuổi thần tiên
Tiếng cười khúc khích giữa miền vô tư
Gia đình có Mẹ có Cha
Tuổi thơ hạnh phúc ước mơ tuyệt vời
MẸ ƠI!
Đôi vai mẹ gánh đời con
Vượt qua suốt những chặng buồn tháng năm
Thân cò lặn lội gian nan
Cho con hạnh phúc an nhàn sống vui
Cuộc đời đâu phải cuộc chơi
Thế nên con vẫn chơi vơi u buồn
Biết rằng Mẹ chẳng trách con
Lòng con lại thấy càng thương Mẹ nhiều
Lá vàng héo úa cuối chiều
Con lo sợ một ngày nào… Mẹ ơi!
Điều con sợ đã thật rồi
Nhạt nhòa nước mắt khóc người Mẹ yêu
VƯỜN XANH
Nắng lung linh sáng khu vườn
Hoa vàng giàn mướp, chập chờn ong bay
Thương cha, thương mẹ bao ngày
Khổ công vun xới cho tươi xanh vườn
MỒ CÔI
Từ nay mất Mẹ thật rồi
Không ai an ủi, không ai dỗ dành
Đời con một chuyến lênh đênh
Bâng khuâng gọi Mẹ, một mình lệ rơi!
4-6-2004
VU LAN NHỚ MẸ
Mẹ đi về cõi thiên thu
Hưởng niềm hạnh phúc như ru miên trường
Lặng thầm nhớ Mẹ rưng rưng
Vu Lan con ước bông hồng thuở xưa…
NGOẠI ƠI!
Ngày xưa Ngoại thương con nhất
Dù không là cháu đích tôn
Ngoại dành cho con đủ thứ
Chia gì cũng được phần hơn
Ngày con đi học, xa ngoại
Bịn rịn mắt Ngoại lưng tròng
Con vẫn ngây ngô tuổi dại
Xa Ngoại chưa biết bâng khuâng
Một lần con về thăm Ngoại
Thấy đôi mắt ấy mù lòa
Làm con bất chợt òa khóc
Ngoại xoa đầu hỏi: “Chuyện chi?”
Ngày con thăm Ngoại lần nữa
Thấy nhà sao quá đông người
Hiểu ra, lòng con bỡ ngỡ
Mắt cay, miệng gọi: “Ngoại ơi!”
BÔNG HỒNG TRẮNG
Mồ côi lặng lẽ nghiêng sầu
Cài bông hồng trắng nghẹn ngào Vu Lan
Thèm bông hồng đỏ rỡ ràng
Bồi hồi ký ức – Bẽ bàng hôm nay!
MẸ
Mẹ là nguồn cội cuộc đời
Mẹ là nước mắt nụ cười đời con
Cả đời Mẹ chịu sống mòn
Cho con được sống đầy tròn sớm khuya
Khi con thương Mẹ tuổi già
Thì Mẹ lặng lẽ mắt mờ, xuôi tay
Nhìn di ảnh thấy quắt quay
Con đây, Mẹ đó mà nay xa vời!
Cõi lòng con chợt bùi ngùi
Tâm tư trĩu nặng lạc loài trần gian…
TÌNH MẸ
Tình Mẹ
Làm sao con hiểu thấu
Suốt một đời tần tảo
Chỉ vì con
Dẫu con chưa hiểu tình mẫu tử
Vẫn nhận được trọn vẹn tình thương từ Mẹ
Tình Mẹ
Mênh mông như biển cả
Con bất khả dĩ dò tìm
Như dòng thác
Muôn đời không ngược dòng
Tình Mẹ
Là sương mai lấp lánh
Là mưa ngọt, gió lành
Là vầng sáng đêm thanh
Là áng thi ca trong ca dao, khúc hát
Là mùa Xuân bất diệt
Tình Mẹ
Không cần con đền đáp
Chỉ muốn con hiểu bằng con tim
Nhìn những sợi tóc Mẹ đã bạc
Con chợt hiểu ra nên khóc thầm
Mẹ ơi!
THƠ SR. TRINH HƯƠNG
Mẹ Tôi
Mẹ tôi thân mõi mòn bệnh tật,
Cho tôi thêm khôn lớn,
Lưng còng vì gánh gồng nặng nhọc,
Cho tôi đủ sách vở học hành,
Mẹ thức khuya, dậy sớm
Lo khoai sáng cơm trưa cho chồng con
Mẹ chắt lót từng đồng,
Cho bữa ăn có cá thêm rau.
Suốt ngày Mẹ cuốc mẹ cào,
Chiều về còn gánh thêm mớ củi, mớ rau,
Nuôi gà nuôi heo…
Cho con áo mới mỗi khi xuân về.
Hè đến, con về mẹ mừng,
Nhưng con đi mẹ lo
Áo quần, sách vở, ăn, học, tiền xe…
Mẹ sợ con thua bạn kém bè.
Nhiều đêm trằn trọc chưa ngủ
Nghe cha nhắc: chiếc áo dài con quá cũ,
Nhớ may thêm áo nữa để con mang…
Nghe thấm thía tình thương cha mẹ
Thêm não nề cả ruột gan
Nước mắt ứa trào
Mang vào giấc ngủ chiêm bao
Chờn vờn thân già yếu,
Cô đơn, bệnh hoạn…
Mỏi mòn chờ con
Đứa Bình Tuy, đứa Nha Trang…
Phần các con năm một lần là may lắm,
Dù thương cha nhớ mẹ
Nhưng công ăn việc làm choán hết thời gian
Vật lộn với thị trường buôn bán
Nhất là trách nhiệm gia đình.
Mỗi lần về thăm, ra đi mẹ buồn
- Mẹ thương con lắm H. ơi!
- Mẹ mong con về, khoan đã đi.
Em quay lưng - nước mắt tuôn dài– mãi.
Mẹ
Lam lũ nuôi con suốt cuộc đời,
Tưới rau, làm cỏ mẹ không ngơi,
Còng lưng nhổ mạ, còng lưng cấy,
Khoai sắn tốt xanh, mẹ vui tươi,
Nghĩ rằng con mẹ sẽ no lòng…
Đâu biết con người bay vào vũ trụ,
Rất thật thà, và rất mực yêu thương,
Không biết sự đổi thay kinh tế thị trường.
Nhưng mẹ biết rõ vồng khoai luống cải,
Trồng mướp trồng bầu làm sao sai trái.
Mẹ dạy con đọc kinh nguyện cầu,
Mẹ thuộc lòng dụ ngôn Nén Bạc,
Và kể vanh vách chuyện A- lê- xù
Sáng Lễ, tối Kinh mẹ không bỏ,
Đứa nào ngái ngủ, dựng dậy bắt ngồi,
Chăm lo đèn sách mai ngày đỡ khổ.
Những nếp hằn sâu trên trán mẹ,
Ghi đậm tháng ngày vất vã nuôi con,
Hạt lúa mẹ, bị tiêu hao mòn mỏi,
Cho cây con, đơm trái kết bông,
Bây giờ mẹ về bên toà Chúa,
Cầu cho con sớm tối được an lành,
Mẹ biết con yếu đuối mong manh,
Cho con an vui trong tình thương phuc vụ.
THƠ KHA ĐÔNG ANH
NHƯ NÚI THÁI SƠN
Sáng nay con rưng lệ
Khi cô cho đề Văn:
“Em hãy tả chi tiết
Về chính Ba của em”
Ba ơi, con đã viết
Về ngọn núi Thái Sơn
Không thể nào tả xiết
Ngày tháng núi hao mòn
Ba không trở về nữa
Con vẫn ra ngõ chờ
Nghe như thoảng trong gió
Lời yêu thương của Ba
Có bông hồng tặng Mẹ
Còn bông nào tặng Ba?
Con ép vào trang vở
Đơn sơ chiếc lá dừa
MEN ĐỜI
Cái cò lặn lội bờ sông
Ca dao cò Mẹ bâng khuâng sớm chiều
Lòng con chợt thấm xót đau
Khi đời lận đận, lao đao. Ngậm ngùi…
Đêm nằm giấu giọt lệ rơi
Thèm tình thương Mẹ, thấm mùi gian truân
Men đời cay đắng tâm can
Trăm năm ngắn ngủi mà thành lê thê…
*************************************
THƠ HOÀNG QUANG
VẦNG TRÁN NHĂN CỦA MẸ
Thương kính dâng Mẹ tôi vào luc tuần của người
Con đã thấy rồi,
Vầng trán nhăn của Mẹ,
Đã đọng về từ bao đêm thao thức khôn nguôi!
Đời mẹ ngược xuôi,
Đếm thời gian,
Mười bốn đúa con mang nặng trong đòi,
Ba đứa bỏ…,mười một người khôn lớn!...
Chừ năm chúng con thành gia trong cuộc sống,
Vai mẹ gầy, trĩu nặng sáu em thơ!...
Mẹ ơi, có bao giờ
Giấc mơ của Mẹ,
Được vuông tròn giữa thực tế khắt khe ?!!!
Áo mẹ che con ấm,
Như lòng mẹ hằn dậm nỗi thương con!
Thời gian ơi, nước chảy đá mòn,
Mà vẫn còn bao ưu tư,
Vẫn còn bao nếp nhăn trên vầng trán mẹ,
Bởi vẫn còn những thực tế khắt khe!
Con thưa gì hơn với Mẹ bây chừ ?
Niền tư lự đã khởi từ cuộc sống,
Khi yêu thương thành lòng sông lắng đọng,
Thì phù sa nào chẳng màu mỡ tô bồi !!!
Chúng con lớn khôn rồi,
Dầu cách trở xa xôi,
Cũng khát mong đoàn tụ!
Thèm về với Mẹ già như ngày thơ thèm bú,
Mái huyên đường vẫn là chốn trở về!...
Mẹ ơi, Mẹ là Quê,
Mẹ ở đâu thì quê hương ở đó!
Có đứa con nào bị quê hương ruồng bỏ,
Có đúa con nào nỡ ruồng bỏ quê hương ?!!!
Ví dầu như đời là bãi chiến trường,
Có Mẹ là tấm gương,
Cho chúng con bền gan chiến đấu,
Tương lai mai hậu,
Sức sống Mẹ trao là hai chữ hy sinh!
Mẹ suốt đời hy sinh,
Chịu giá băng cho mọi khát khao mình,
Để đời con thành mùa xuân rạng rỡ,
Chân lý ấy trong lòng sáng tỏ,
Nên bỗng khóc òa, thương mẹ quá, Mẹ ơi!!!....
Chúng tôi van dòng đời,
Xin ngừng lại, đừng đổi dời chi nữa,
Cho thôi mắt mẹ buồn, thôi tuổi già lần lữa,
Thôi mùa màng nghiệt ngã tiễn Mẹ “đi” !!....
Chúng con biết thưa gì, bên thềm xuân vừa tới,
Lũ cháu nội-ngoại đang quây quần trông đợi,
Miếng dưa hấu ngon đỏ thắm tựa lòng Bà!
Con nghe đất trời nở hoa,
Vì thiên dường đã mở ra,
Từ những nếp nhăn,
Trên vầng trán mẹ thương yêu !!!................
1984
TRÁI TIM KHÉP GIÓ
Mẹ tôi nhập viện cứu cấp vào tuổi tám sáu
Mười hai giờ rưỡi dêm, điện thoại reo:
Mẹ tôi đột quỵ bệnh hiểm nghèo,
Trưng Vương cấp cứu khoa tim mạch,
Thập giá hồn tôi, vọng tiếng kêu!
Có phải đã đến như điều mách bảo?
Có phải đêm nay trời sẽ bão?
Cánh hạc nào đưa Mẹ vào tuổi lão?
Mẹ ơi !!!Chúa ơi !!!!
Tôi thẫn thờ ôm ghì chuỗi mân côi,
Là thế đó, một dời người rất mỏng!
Nhịp đập con tim giữ gìn sự sống,
Thương xót của đàn con có giữ nổi mẹ già ?!!
Mẹ đừng vội thăng hoa,
Con van mẹ, ngày sẽ qua, bệnh khỏi!
Giường bệnh nằm im, mẹ dâu còn nói,
Lời ru xưa kẽo kẹt gọi võng thưa!...
Thở đi Mẹ ơi, bình oxi đầy gió, đầy mưa,
Đầy nước mắt vẫn chưa vừa lòng mẹ!...
Thở đi Mẹ ơi, đàn cháu con đông thế,
Không làm sao thở giúp dươc bà !!!
Nghẽn một van tim đau dớn đến xót xa,
Không chia nổi đôi vai già của Mẹ!
Con bất lực ngồi im lìm nhỏ lệ,
Dâng niềm tin giữa nhân thế đong sầu!!!
- 2010
THƠ VIỄN DZU TỬ
BIỂN MẸ
Biển nào lại chẳng rộng bao la
Sóng vỗ miên man luống tuổi già
Biển Mẹ một đời trong lặng lẽ
Thời gian đã nhuộm tóc phôi pha
TÌNH CHA MẸ
Con vui đến lớp hằng ngày
Góp gom điều lạ, điều hay, nên người
Mẹ già gian khổ một đời
Cho con khúc khích tươi cười chứa chan
Bao nhiêu xanh lá trên ngàn
Tình thương Cha Mẹ muôn vàn khôn nguôi
Hy sinh vất vả đầy vơi
Cho con hạnh phúc tuyệt vời tuổi thơ
NHỚ BA
Khi con hiểu được tình Ba
Thì Ba vĩnh viễn rời xa con rồi
Và trong mắt chợt oà rơi
Những giọt nước mặn lên môi bao giờ
Còn đâu năm tháng ngày xưa
Có Ba, con sướng vui đùa sớm hôm
Chiều nay con thấy bồn chồn
Nhìn hoa phượng đỏ sân trường, Ba ơi!
Thế là hè đã về rồi
Chẳng còn Ba để dẫn chơi kỳ hè
Bâng khuâng theo khúc hát ve
Con chạy ùa về thắp mấy nén nhang
MẸ
Miên man nhớ ca dao
Khúc ca dao ngọt ngào
Mẹ thường ru thuở nhỏ
Ôi tình thương dạt dào!
Cò lặn lội đồng sâu
Suốt buổi sáng, buổi chiều
Đôi vai gầy nặng trĩu
Cả một gánh thương yêu
Con hỏi Mẹ đã nhiều
Tình Mẹ là bao nhiêu?
Hình như Mẹ rươm rướm
Lặng lẽ nhìn lên cao…
Mẹ hôm sớm gieo neo
Tóc xanh đã phai màu
Vết thời gian thay đổi
Làn da Mẹ nhăn nheo
Chiều nắng nhạt xôn xao
Con bôn ba đã nhiều
Chân đời chưa yên nghỉ
Thương mình Mẹ cô liêu!
THƠ LƯU LY THẢO
Chiều Mưa Nhớ Mẹ
Chiều lại về với màn trời xám ngắt
Gió ru buồn xao xác những hàng cây
Con âm thầm ôm nỗi nhớ trong tay
Mưa trắng bay lạnh lùng căn gác vắng
Nghe du dương trong đáy hồn sâu lắng
Tiếng chim ca gọi nắng chốn quê xa
Bên mái tranh xiêu nghiêng bóng Mẹ già
Vẫn còng vai gánh mưa phùn gió bấc
Mẹ đã cho con những gì quí nhất
Là mái đầu dầu dãi nắng pha sương
Là trái tim chan chứa những yêu thương
Để con lớn lên giữa cuộc đời nghiệt ngã
Con ra đi, lìa xa tất cả
Rồi giờ đây lặng nhớ phút bình yên:
Nồi canh chua Mẹ nấu bên hiên
Trái ớt xiêm cay ấm lòng trong chiều lạnh
Còn lại Mẹ với tuổi già mông quạnh
Biết lấy ai hôm sớm, đỡ đần?
Biết cùng ai gom lá rụng ngoài sân
Gửi niềm riêng theo khói chiều hiu hắt?
Dẫu bão giông cuộc đời đầy hiểm trắc
Nghĩa ân dày, con nguyện khắc trong tim
Mơ một ngày nắng sớm gọi tiếng chim
Con trở về sống êm đềm bên Mẹ.
TÌNH CHA
Lại một đêm mưa về qua xóm vắng
Lại một đêm Cha thức trắng canh thâu
Từng cơn ho dữ dội đua nhau
Hành hạ Cha trong tuổi già sức yếu.
Cha đã quen bằng lòng gánh chịu
Như đã quen lao nhọc suốt bao năm
Đội mưa tuôn, nắng cháy, gió lạnh câm
Nuôi con lớn trong tình thương dào dạt.
Cha không biết ru con bằng tiếng hát
Như ngày Mẹ còn, Mẹ vẫn thường ru
Cha chỉ ru con bằng những lời dạy bảo
Thật chân tình, dung dị biết bao nhiêu.
Vầng trán Cha hằn sâu những ưu tư
Để cho con vô tư cùng chúng bạn
Cả đời Cha đầy đau thương mất mát
Mà tình Cha luôn rực sáng đời con.
Rồi đêm nay lặng nhìn Cha héo hon
Con nghẹn lòng trước nghĩa ân trời bể
Lời nguyện cầu vỡ tan trong tiếng gió
Ngoài trời kia mưa vẫn lạnh lùng rơi!
__________________
THƠ LANDINHDINH
BIỂN
Ô kìa biển rộng bao la
Tựa như tình mẹ tình cha hải hà
Lòng cha lòng mẹ vị tha
Cũng như biển rộng như là non cao
Bao nhiêu sông rác đổ vào
Biển đều thu nhận chẳng bao giờ buồn
Chất dơ bẩn bến sông tuôn
Biển đem dung hóa thành nguồn nước trong
Vì yêu cha mẹ khát mong
Người con thơ dại khỏi vòng lao lung
Suốt đời rộng lượng bao dung
Thương yêu nâng đỡ con từng phút giây
Mong con khôn lớn rồi đây
Theo gương cha mẹ mỗi ngày tốt hơn
Không ganh ghét, tránh giận hờn
Nhỏ nhen vị kỷ thiệt hơn coi thường
Phù hoa trần thế không vương
Một lòng mến Chúa yêu thương mọi người
Ôi tình biển cả tuyệt vời
Dạy ta hiểu được tình người bao dung
Ôi tình biển cả muôn trùng
Dạy cho nhân thế sống cùng với nhau
Biết làm vơi nhẹ nỗi đau
Biết luôn vui sống Nhiệm Mầu Ba Ngôi.
CHA
Khi con chưa chào đời
Thì cha đã sắm nôi
Ngày nghe tin mẹ báo
Lòng cha ngập niềm vui.
Rồi từ đó cha mong
Rồi từ đó cha đợi
Mắt cha như thầm nói
Yêu con lắm con ơi.
Rồi ngày con chào đời
Cha vui như mở hội
Bồng con cha khẽ gọi
Con yêu của cha ơi.
Rồi khi con biết chơi
Cha tập làm trẻ nít
Để cùng con vui nghịch
Cho con rộn tiếng cười.
Rồi khi con vào đời
Cha song hành nhịp bước
Dạy con tìm ra được
Ý nghĩa đời là đâu.
Rồi một ngày cha đau
Không trở dậy được nữa
Mắt nhìn con chan chứa
Gói trọn cả tình cha.
Nước mắt con chan hòa
Ôm choàng cha nức nở
Cha nói trong hơi thở
Thương con lắm con ơi.
Tới ngày cha về trời
Tình cha vẫn rạng ngời
Theo con từng giây phút
Từng bước đi trong đời.
Tình cha
Giật mình con tỉnh giấc mơ,
Nghẹn ngào viết mấy vần thơ dâng người.
Cha yêu ơi, cha yêu ơi !
Cho con kính gởi đôi lời tri ân.
Sinh ra sống giữa gian trần,
Kẻ khôn người dại muôn phần khác nhau.
Dòng đời ai biết nông sâu,
Đời người ai biết chậm mau thế nào,
Vậy mà không hiểu tại sao,
Ngươi ta đua chạy đến nao cả lòng.
Thời gian tựa giọt máu hồng,
Tính từng giây phút như mong kéo dài.
Còn cha thì chẳng đoái hoài,
Vẫn ngày hai buổi hát bài ru con.
Ru con, con ngủ cho ngon,
Để mai thức giấc, con còn lớn khôn.
Ru con bằng những nụ hôn,
Ru con bằng cả tâm hồn thiết tha,
Trao con một khối tình cha,
Cho đời con những chan hòa hồng ân.
Ôi tình cha lớn vô ngần,
Con xin khắc dạ tri ân muôn đời.
Qua cha con cảm tình trời,
Nhờ cha con thấy cuộc đời đáng yêu.
Đời con như một cánh diều,
Tình cha như ngọn gió chiều nâng cao.
Cha ơi, con biết nói sao,
Cho vơi, vơi nhẹ tình trào ý thơ.
Tình Mẹ.
Nhìn dừa áo rách tả tơi
Thầm thương nhớ mẹ suốt đời vì con.
Hy sinh thân đến hao mòn,
Nắng mưa mẹ chịu cho con thành người.
Dừa mang nước đến cho đời,
Mẹ mang sữa đến nuôi người con thơ.
Chăm con thao thức từng giờ,
Mong con khôn lớn mẹ chờ từng giây.
Đời con mẹ đắp mẹ xây,
Bằng bao vất vả tháng ngày phong sương.
Yêu con mẹ trải tình thương,
Rắc gieo trên khắp nẻo đường con đi.
Mẹ vui kiếp sống hàn vi,
Nhưng tim mẹ rộng là vì tình thương.
Hoàng hôn gọi ánh tà dương
Mẹ nằm an nghỉ vì thương con nhiều.
NHỚ CHA THƯƠNG MẸ
Mới thoáng đó đã phần tư thế kỷ,
Kể từ ngày cha về cõi thiên cung.
Cha yêu ơi, ở nơi chốn cửu trùng,
Cha có thấu lòng con thơ ứa lệ?
Nay giỗ cha con nghẹn ngào khẽ kể:
Chuyện buồn vui trần thế những ngày qua…
Sao quên được ngày Chúa đến gọi cha!
Mẹ của con bỗng trở thành góa phụ.
Mặc trần gian đời phong sương vần vũ,
Dạ thuỷ chung mẹ thủ tiết thờ chồng,
Biết bao lần mẹ đã trả lời: “không!”
Cho những ai đến xin cầu hôn mẹ.
Có đôi lần ông bà nội nhỏ nhẹ :
“Con còn trẻ hãy tái giá tòng phu!”
Ôm chặt con, mẹ ngồi khóc hu hu,
Thề ở vậy quyết không đi bước nữa.
Khi đêm về bập bùng bên ánh lửa,
Mẹ thường dùng Kinh Thánh để ru con.
Tháng ngày qua thân xác mẹ hao mòn,
Lo dưỡng nuôi cho con được khôn lớn.
Như hoa xuân, tuổi thơ con mơn mởn,
Cùng bạn bè con chạy nhảy tung tăng.
Rồi có hôm bạn con xúm hỏi rằng :
“Tao có bố, sao mày không có bố?”
Con bỡ ngỡ với vẻ mặt đau khổ,
Vội chạy về, kéo áo mẹ : “Tại sao?”
Mẹ ôm con, giọng xót xa, nghẹn ngào :
“Bố con mất khi con còn bé quá!”
Nhìn mặt mẹ nước mắt rơi lã chã,
Mới hiểu rằng đời mẹ lắm buồn đau.
Có những đêm chợt tỉnh giấc canh thâu,
Con lặng nghe mẹ âm thầm nức nở.
Sáng ngày ra mẹ lại vui hớn hở.
Vẻ mặt tươi không một chút u buồn.
Nào ai ngờ lòng mẹ những trào tuôn,
Dòng nước mắt mẹ âm thầm giấu kín.
Thương mẹ buồn, con lặng im câm nín,
Không bao giờ dám nhắc hỏi về cha.
Rồi một hôm, khi con học lớp Ba,
Bài văn viết, con bỏ trang giấy trắng.
Ngày hôm sau con bị cô giáo mắng :
“Học trò hư không chịu khó làm bài!”
Mắt ngấn lệ, con lặng lẽ thờ dài…
…Cha đã mất khi con còn bé nhỏ
Hình ảnh cha con nào đâu nhớ rõ
Thì làm sao biết mô tả về cha?…
Sau buổi học con chạy thẳng về nhà,
Sà lòng mẹ, con bỗng òa nức nở.
Xiết chặt con, mẹ hỏi trong hơi thở :
“Ôi con yêu, sao mà khóc thế này?”
Mặt đẫm lệ, con kể hết mẹ hay :
Rằng hôm nay, văn con bị điểm xấu.
Mẹ lặng đi… và âm thầm cố giấu…
Một nỗi đau đang muốn trực dâng trào.
Mẹ không khóc mà trời đổ mưa rào,
Như cảm thông sẻ chia cùng với mẹ.
Cũng từ đó đêm đêm mẹ khe khẽ…
Kể con nghe từng câu chuyện về cha.
Giọng của mẹ mỗi lúc càng thiết tha,
Thầm gói trọn những tâm tình thương nhớ!
Hai lăm năm, bao nỗi niềm trăn trở!
Mẹ chỉ mong con sớm được nên người.
Và mong cha được vui hưởng Chúa Trời.
Chờ đón ngày chúng con về họp mặt.
THƠ J.B TRẦN TRẤP
THÁNG HOA MẸ
Chúc khen Mẹ MARIA
Giáo Hội đặc chọn tháng hoa kính Ngài
Bởi Mẹ đẹp nhất trần ai
Bông hoa muôn sắc sánh vai sao bằng
Mẹ trong sáng tựa vầng trăng
Chói ngời rực rỡ thiên đăng mặt trời
Khiêm nhu đức tính tuyệt vời
Được phong làm Mẹ Chúa Trời Ngôi Hai
Ngày nay Mẹ ngự trên ngai
Mẹ hằng thương nhớ những ai kêu cầu
Mẹ thương ai nổi khổ đau
Thế gian khắp chốn chìm sâu tội tình
Xin Mẹ che chở an bình
Lòng con thanh thản đọc kinh kính mầng
Hằng ngày tràng chuỗi con dâng
Con luôn được Mẹ muôn phần yêu thương
Giúp con sức sống kiên cường
Để con dõi bước theo đường Chúa đi
Vượt qua gian khổ hiểm nguy
Mai ngày cùng Mẹ vinh quy trên trời …
¯¯¯¯¯¯¯
THƠ TƯƠNG DÃ
HỎI CON?
Con để quên tràng hạt
Con ở đâu ?
Nơi phố xá quyến rũ ánh đèn màu
Trong những chốn ăn chơi đầy trụy lạc
Trong cuộc vui rũ rượi suốt canh thâu …
Con để quên tràng hạt
Con ở đâu ?
Cõi thất vọng mổi khi gặp u sầu
Trong cuộc sống hoang tàn và vô định
Khi cuộc đời ngắn ngủi sẽ qua mau
Con để quên tràng hạt.
Con ở đâu ?
Con nhớ trở về quỳ gối nguyện cầu
Con có biết , những ngày con tội lỗi
Làm cho Trái tim Mẹ lắm thương đau
Con để quên tràng hạt
Con ở đâu ?
Con về tìm lại, hạt chuổi kinh cầu
Những giây phút được êm đềm bên Mẹ
Để gẫm suy hai mươi sự nhiệm mầu
Ở trong đó chứa chan lời hằng sống
Đưa con về vui cuộc sống mai sau …
05-2010
THƠ VÂN UYÊN
CHUYỆN MỘT ĐỜI
Ngàn xưa sách thánh còn ghi lại
Trong trắng đơn sơ chuyện một đời
Thần khí thắm duyên ơn phước lạ
Hiển linh lưu luyến cõi trần ai
Chẳng phải chăn chiên mới đợi chờ
Dịu hiền tà áo dáng ngây thơ
Hàng hàng lớp lớp muôn phương tới
Đồng vọng hành hương thỏa ước mơ
Suối thiêng khe núi thả hương trinh
Lâng lâng thanh thoát sức vô hình
Thầm kín thấm khô dòng lệ khổ
Tật nguyền lê lết tới cầu kinh
Trần thế từ đây nhận được Lời
Chỉ vì người đó nhận mang thai
Nhận vâng thân phận đời huyền nữ
Thân phận đồng trinh Đấng Mẹ Trời
Thần siêu ! thần siêu ! ôi thần siêu
Mầu nhiệm ! đây mầu nhiệm tín điều
Trời đến gặp Người
Gặp người trong thân Nữ
Thân người được tôn vinh
Người nữ được tôn vinh
Thánh mẫu ! Đồng trinh !
Vô nhiễm ! Truyền sinh !
Trinh khiết ! Thần sinh !
Huyền nhiệm song đôi như song thai
Hướng gọi giáng sinh xây ngày mai
Để con người tồn tại
Trên đường thành người linh .
DUYÊN KIẾP THẦN KỲ
Chàng hoàng tộc
Làm nghề gỗ
Thương vợ con
Tưởng bình thường
Lạ thay câu chuyện thần kỳ
Đính hôn đủ phép lễ nghi xóm làng
Thơ ngây đâu có phụ chàng
Xin vâng thần khí đá vàng thụ thai
Hai ngàn năm đó
Chàng trai
Được tin thanh thản như không
Cựu kinh đã thuộc làm lòng
Tiên tri Cứu Thế vồn dòng Nữ Trinh
Sắt đá nguyện cầu tin
Biết sự lạ đến ngày
Vẫn tiến hành hôn lễ
Nàng vui mừng đắm say
Chàng ơi ! Chàng ơi !
Đôi ta duyên kiếp thần kỳ
Chẳng duyên cũng bạn đời
Yêu nhau như lứa đôi
Trung tình theo thiên lệnh
Nhờ đôi ta có « người-trời »
Hai ngàn năm
Và mãi mãi
Khi còn đọc Phúc Âm
Còn nghe kể lại
Chuyện tình đôi ta
Tình thần thoại .
THƠ GIUSE NGUYỄN VĂN SƯỚNG
CHA
( Kính nhớ cha tôi .)
Con đã là cha , con rất biết
Lòng cha tha thiết lắm cha ơi !
Cái thuở ấu thơ con từng sống
Thương nhớ trong lòng con vấn vương
Khúc nhạc ƠN CHA đã lặng rồi
Lòng con dậy sóng gió Thày ( * ) ơi
Bao năm vất vả cho đầu bạc
Còm cõi thân già nuôi chúng con
Con nhớ năm xưa , những trận đòn
Tiếng Thày quát mắng vẫn bên tai
Ông " ÁC " trong nhà Thày gánh lấy
Vai " HIỀN " Thày để lại cho Bu (**)
Không có quà ngon giống mẹ hiền
Chẳng lời dịu ngọt lúc con đau
Dạy con cứng rắn trong cuộc sống
" Miệng cắn rồi , chân phải đá luôn "
Con gái con giờ chưa lớn khôn
Mà lòng con áy náy không yên
Chẳng trách khi xưa Thày nghiêm cấm
Các chị ra ngoài lúc đêm hôm !
Thằng bé nhà con nhác học hành
Dạy dỗ bao lần , con khắt khe
Thương nó con nay đành để bụng
Như Thày xưa cũng đã thương con
Sinh thành , dưỡng dục ơn cao ngất
Bây giờ thấm thía lắm , Thày ơi !
Thày đã đi xa , không về nữa
Con vẫn thấy gần trong tấc gang
Một thuở chở che , bấy nhọc nhằn
Một đời bảo bọc , bấy hy sinh
Thâm tình nghiêm phụ , ơn cao ấy
Vài dòng chi xiết kể cha ơi
Mắt tuy ráo lệ , lòng đổ lệ
Mặt dầu bình tĩnh , sóng bên trong
ƠN CHA hai tiếng thương yêu quá
Sẽ chẳng phai mờ với tháng năm .
Trọn khúc ƠN CHA đã lặng rồi
Lòng con chẳng lặng sóng yêu thương
Bao nhiêu năm sống , bao kỷ niệm
Đè nặng tim con tấm phụ từ
Trọn khúc ƠN CHA đã lặng rồi
Lòng con còn dậy sóng , Thày ơi !
----------------------------------------------
( * ) Thày : tiếng gọi người cha
( ** ) Bu : tiếng gọi người Mẹ
MẸ BỆNH
Nghe mẹ đau , lòng con chết lặng
Cố nhủ thầm Giờ Của Mẹ còn xa
Mà trong con niềm hụt hẫng mơ hồ
Cơn thắt nghẹn bâng khuâng trong lồng ngực .
Con đã hình dung đớn đau của mẹ
Để nghe mình tim loạn nhịp hãi kinh
Và sợ chung nỗi sợ phải chia lìa
Mồ hôi lạnh cho toàn thân run rẩy .
Bất lực thay khi con người bất lực
Sợ chi bằng nỗi sợ hãi phân ly
Nhìn mẹ đau để không biết làm gì
Đèn sắp tắt phải làm sao trời hỡi !
Con vẫn biết đời người là như thế
Muốn nói lời an ủi mẹ thương yêu
Tim trồi lên lấp lời nói nghẹn ngào
Chìm tận đáy lòng con đang sôi sục .
Con xin Chúa thương mẹ con , Chúa hỡi
Đèn cạn dầu , tim ngún khói mong manh
Trước nỗi đau ai mà chẳng chau mày
Răng nghiến lại khi trái tim trồi ngược .
Ôi kiếp người " nhân linh ư vạn vật "
Nên kiếp người đau đớn nỗi phân ly
Xin dạy con chữ phó thác ngọt ngào
Và dâng hiến mẹ hiền vào tay Chúa .
----------------------------------------
MẸ của CON
Mẹ như hoa héo rũ
Con sợ gió thời gian
Vô tình lay rụng mẹ
Xuống gốc đời mênh mang
Vẫn biết là quy luật
Đời có hợp có tan
Sao lòng vẫn thắt đau
Khi nghĩ về ly biệt !
Tuổi xuân xanh mẹ phần
Quả na chín cho con
Giờ vật lạ mang sang
Mẹ đâu ăn được nữa !
Mẹ là hoa héo rũ
Tám hai mòn tóc sương !
Con vẫn còn tráng niên
Năm tư đầu cũng bạc !
Mẹ nay ốm mai đau
Đèn cạn dầu trước gió
Con dù muốn quan tâm
Cũng chỉ biết nguyện cầu !
Con xưa ngày thơ bé
Mẹ bảo bọc chở che
Giờ mẹ đây yếu lắm
Con chỉ biết nguyện cầu !
Biết bao điều muốn nói !
Biết bao điều ước ao !
Mẹ đau trong thân xác
Con buốt nhói trong tim
Nguệch ngoạc viết đôi câu
Lệ rưng trong khoé mắt
Chỉ mở toang lồng ngực
Mới thấy hết con tim !
NHỚ CHA
( Kính nhớ về Cha tôi )
Tháng sáu, nắng như tạt lửa
Con tiễn Thày ( * ) đi, không trở lại
Ngoài đường , phượng rực cháy trên cao
Và dưới hồ , hoa sen nở kín
Những tháng sáu ra đi và những tháng sáu trở lại
Thày vẫn biền biệt
Cuộc sống với những bộn bề , toan tính !
Đứa bé ngày nào nửa đêm choàng tỉnh khóc vì cha không nằm bên cạnh giờ tóc đã hoa râm !
Những tưởng nỗi nhớ rồi sẽ nguôi ngoai theo năm tháng
Nào ngờ vẫn rực cháy trong tim mỗi độ tháng sáu trở về .
Nhớ Thày xưa thường hay thở dài !
Nhà nghèo con đông
Nhịn ăn nhịn mặc nhịn cả ...ước mơ !
Chắt chiu từng đồng , bữa no lo bữa đói
Bốn mùa mưa nắng dầu dãi tấm thân
Tháng sáu nắng như tạt lửa
Cháy đỏ trong con nỗi nhớ không nguôi
Những xót xa , day dứt, buồn phiền
Hằn lên trán con dấu thời gian để lại
Tháng sáu đi và tháng sáu trở lại
Thằng bé của Thày giờ tóc đã hoa râm !
--------------------------------------------------
( * ) Thày : tiếng để gọi cha mình .
THƠ JOS. CAO THAI
Ai ai cũng có một tuổi thơ!
Cha oi!
Ai mà chả có một thời bé thơ, Cha nhỉ!
Một thưở ngây thơ,
Một thuở sáng lòng!
Đêm nay,
Con lại ngồi ngắm mãi tuổi thơ con,
Và nếm lại bao hương vị đầu đời Cha trao tặng.
Những hình ảnh đầu tiên,
Là bố con trong quân phục người lính,
Là mẹ con người phụ nữ đa đoan,
Là chị lớn biết yêu từ rất sớm,
Đã gieo thơ trong ánh mắt của con!
Là lần mẹ giận con ương bướng,
“Thằng Thái này cút khỏi nhà ngay”
Con không hiểu, chỉ nghe lời mẹ dạy,
Lủi thủi bước đi, mà chẳng biết đi đâu.
Con đã bỏ nhà ra đi như thế khi vừa lên sáu,
Làm khổ thân chị lớn mãi đi tìm,
Suốt bốn cây số,
Chân con không biết mệt.
Sáu tuổi đầu mau mắn bước ra đi.
Con đã hăm hở sải bước qua cầu Cái Vồn nhỏ.
Con đường thân quen, mỗi buổi sáng nhà Thờ.
Con bước đi không chút buồn lo.
Không chút đắn đo.
Không chút rụt rè.
Và trong lòng không một điều giận.
Và cũng từ hôm ấy,
Sau trận đòn đau,
Con thấm thía công cha nghĩa mẹ.
Đã bốn mươi sáu năm rồi còn gì,
Con vẫn còn giữ lại những giọt lệ thuở xưa
Đã ngấm trong cổ họng,
Để nuốt vào tim,
Cho thỏa lòng hiếu thảo với mẹ cha.
Cha ơi,
Tuổi thơ con vẫn còn đó,
Mà mẹ cha con lại đã về già,
Nhưng vẫn sớm hôm tảo tần,
Mặc cho những sợi tóc cửu tuần đang dần rơi rụng
Còn con,
Nay cũng đã bước vào thập niên thứ sáu,
Và vẫn nhớ như in những chuỗi ngày thơ dại,
Được Bố dạy nguyện cầu giữa Thánh đường tươi vui.
Và khi con vừa tròn chín tuổi,
Được mẹ khao cho tô phở đầu đời.
Hương phở ấy vẫn ngào ngạt trong con hương của lòng biển Mẹ.
Ôi,
Nói đến cái ăn, con lại nhớ đến ổ bánh mì,
Mẹ đã dỗ dành con sau lần con nhổ răng chảy máu!
Đêm nay con biết nói gì đây!
Con lại chỉ biết khóc để cám tạ Hồng Ân.
Một tuổi thơ Hồng Ân còn sống mãi đến bây giờ.
Cha ơi,
Đêm nay,
Con chỉ biết xin Cha luôn thúc dục lòng con biết phó thác mọi cái vào Cha.
Vì giờ khắc này đã là sáng sớm tinh mơ của ngày Ba Mươi Mốt
Ngày lễ Bosco,
Ngày lễ Cha Hiền.
Don Bosco đã dạy chúng con biết sống với trẻ thơ,
Và hãy yêu trẻ thơ thật nhiều.
Nên.
Cha ơi!
Ngày hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt.
Ngày của tuổi thơ con được hòa quyện trong muôn mắt của bao trẻ bơ vơ đói nghèo.
Cha ơi,
Xin cho con được sống mãi tuổi thơ,
Trong tình Cha con thỏa lòng nức nở!
Le Don Bosco 2010.
KHÓC MẸ
Mẹ ơi!
Đêm nay, đêm cuối cùng con còn được ngồi bên Mẹ.
Sáng mai này, mọi người sẽ tiễn Mẹ đi xa.
Đêm nay, lòng con sao chùng xuống!
Mắt mẹ hiền, Mẹ vẫn cười với con.
Đã hai mươi lăm năm, con cố lo tròn ước nguyện
Mẹ nhủ con, xứ Long Khánh mịt mù,
Bụi đất đỏ, lũ học trò nhỏ dại
Gắng từng ngày con chất chứa yêu thương.
Tình mẫu tử mẹ trao,
Con rải tràn trên trang giấy,
Quyện mồ hôi trong bụi phấn bảng đen.
Năm tháng đã đi qua,
Mẹ chắt chiu lời nguyện cầu cho con nhỏ.
Quặn cơn đau trong lồng ngực, con ơi !
Chín năm trường Mẹ ôm lấy khổ đau,
Trong thinh lặng,
Để con mình được lớn.
Lớn giữa đời,
Và lớn nỗi yêu thương
Cho ơn gọi từ thuở còn nằm trong nôi Mẹ.
Mẹ ơi !
Tay Mẹ đâu ? Dấu chân mẹ ở đâu ?
Con muốn quá , được ôm vào lòng mẹ !
Đễ vẫn mãi là Đông bé bỏng của Mẹ xưa.
Ôi , cỗ quan tài sơn bóng !
Như hai thế giới cách chia, con tìm Mẹ ở đâu !
Ngọn nến đêm lung linh,
Sao hồn con run rẩy !
Đêm phủ kín rồi, con có còn Mẹ không ?
Thời gian như ngừng trôi,
Con vẫn nghe tim mẹ đập,
Tâm thức Mẹ gìa sẽ sống mãi trong con.
Máu huyết này Mẹ cưu mang chín tháng,
Rồi mười ngày Mẹ đã vỗ về con,
Đông đỏ hỏn, từ nay con được sống.
Để đi vào huyền nhiệm của Ngôi Hai.
"Này là Mẹ Ta !
Này là con Mẹ ."
Mẹ con mình luôn nhớ mãi mẹ nghe !
THƠ QUÂN TUẤN ANH
TÌNH MẸ THƯƠNG CON
Mẹ ơi năm tháng trôi nhanh
Giờ đây con đã lớn khôn thế này
Mới đó mà qua những ngày
Với bàn tay mẹ nâng niu đỡ đần
Mẹ ơi con đã nên thân
Nhớ lại thủa ấy những lần dạy con
Sinh con mẹ mong vuông tròn
Nuôi con mẹ đã hao mòn đôi tay
Sớm chiều lo suốt cả ngày
Những khi con sốt con hay khóc nhè
Có lúc con bệnh nằm nghe
Những câu êm ả từ lời mẹ ru
Mong con sớm khỏi lao tù
Của từng cơn bệnh như thù với con
Mẹ mong con chóng lớn khôn
Mẹ mong con chóng khỏi cơn sốt này
Ước mong của mẹ đẹp thay
Qua bàn tay mẹ càng ngày con khôn
Những lời của mẹ ôn tồn
Dạy con học chữ đọc lời Thánh Kinh
Mẹ dạy con biết Thần linh
Chúa là tất cả tâm tình của con
Mẹ ơi thủa ấy còn non
Con chưa hiểu hết tâm tình mẹ thương
Giờ con vượt mọi can trường
Mới thấy tình mẹ thương con tuyệt vời
Chúa ơi xin Ngài nhậm lời
Xin ban ơn xuống trên nơi thân Người
Để mẹ sống trọn cuộc đời
Tuổi già vui sướng thảnh thơi thanh nhàn.
NƯỚC MẮT CỦA MẸ
Tình thương nào
cho bằng
tình mẹ thương con
Nỗi nhớ nào
cho bằng
nỗi nhớ con với mẹ
Nước mắt nào
cho bằng
nước mắt mẹ
Giọt lệ nào
cho bằng
giọt lệ mẹ với con!
* * *
Bước vào đời khi còn trong mái ấm
Mẹ yêu kiều nâng đỡ một tấm thân
Tiễn con đi với lời lẽ ân cần
Không gượng cười mà nước mắt chảy rân rân
Đôi gò má gầy gò da sám sậm
Bởi vì mưa và nắng đã ngấm thân
Từng giọt lệ chảy dài như ôm tận
Cả đời con chưa nhận hết mẹ ơi!
Con ra đi cho biết một cuộc đời
Gian và khổ như thế nào mẹ ạ?
Nước mắt mẹ đã khóc khi sinh hạ
Đến bây giờ mẹ vẫn khóc vì con
Tấm thân mẹ hầu như đã hao mòn
Đôi gò má, chân tay như nheo lại
Từng gian khổ, thời gian như đã hại
Tấm thân gầy của mẹ, mẹ ơi
Con ra đi hứa trọn với mẹ rồi
Trở thành một con người thật hoàn chỉnh
Để mẹ yêu khỏi ngày đêm toan tính
Nhớ con nhiều nước mắt lại rưng rưng…
Xin thời gian đừng phụ tình bội bạc
Xin cuộc đời đừng sai lạc của tôi
Để mẹ tôi lại nở những nụ cười
Hãy chôn vùi dòng lệ buồn mẹ ơi!!!
TAI SAO MẸ KHÓC?!
Trên gò má mẹ
Một dòng nước từ từ bò xuống
Má sậm đen vì nắng chiếu mưa dầm
Mẫu tử tình thâm
Thương con, mắt mẹ đã dầm lệ rơi…
Trên khuôn mặt mẹ
Một nổi buồn khó tả xiết thay
Băn khoăn, trằn trọc đêm ngày
Tình thương nồng cháy
Nhớ con hoài nước mắt chảy không hay…
Thương con mẹ phải
Suốt đêm ngày vất vã lao công
Giọt mồ hôi như giọt máu hồng
Tình nghĩa cho không
Nuôi con mẹ phải kiếm từng đồng xu…
Nước mắt mẹ chảy
Cứ lăn dài trên má mẹ tôi
Đôi mắt mẹ cứ bồi hồi
Tình không gian dối
Thể hiện rằng tình mẹ thương tôi…
Gửi về mẹ, chúc cho mẹ luôn bình an, mạnh khỏe
và tràn đầy hồng ân của chúa nhân ngày của mẹ hôm nay…
THƠ MƯA BỤI (BỤI ĐỜI)
TÌNH CHA- NGHĨA MẸ
Tình Cha ví tựa Thái Sơn
Một đời lam lũ, vai sờn vì con
Ước mong con được vuông tròn
Mai sau con lớn, khôn ngoan, nên người
Mệt nhọc Cha vẫn vui tươi
Không hề ca thán, mỉm cười yêu thương
Mồ hôi Cha đổ trên nương
Cho con vui bước đến trường ngày mai
Dáng Cha phủ bóng đường dài
Cho con gặt hái tương lai sáng ngời.
Nghĩa Mẹ sánh tựa biển khơi
Đong đầy tình cảm chẳng vơi bao giờ
Những ngày con còn ngây thơ
Ru con giấc mộng “ầu ơ”, “ví dầu”
Những đêm bão tố, mưa ngâu
Giang tay ấp ủ, tựa đầu ngủ yên
Mẹ ơi! Mẹ thật là hiền
Với con, Mẹ mãi là “Tiên” trần đời
Mẹ như ngọn đuốc giữa đời
Cho thuyền con lướt ra khơi an toàn.
Dầu mai con có nơi đâu
Con biết Cha Mẹ lo âu từng giờ
Với mẹ con mãi bé thơ
Vẫn là “Cu tí” ngây thơ ngày nào
Cha ơi! Con dù lớn cao
Nhưng luôn cần đến ánh sao chỉ đường
Cần đến tình Mẹ yêu thương
Tình Cha ấm áp soi đường con đi
Đường đời vấp ngã lo chi
Về bên Cha mẹ quên đi muộn phiền
Mẹ Cha dầu lắm chuân chuyên
Một đời vẫn mãi “dịu hiền” vì con.
Nha Trang, 06/05/2010
THƠ GMGT
ĐỀN ĐÁP CÔNG ƠN
Có người mẹ dưới lòng đường khuya vắng
Cất tiếng rao văng vẳng giữa đêm đen
Ánh điện mờ che nhân ảnh nhá nhêm
Thắp sáng lên một phương trời hy vọng.
Có người cha giữa trưa hè nắng nóng
Ngồi lặng chờ trên ghế chiếc xích lô
Tán lá xanh che mát nửa thân gầy
Đăm đôi mắt nhìn mặt trời đứng ngọ.
Có người cha người mẹ giữa đời thường
Vì yêu con nên chẳng ngại đau thương
Thí màu xanh tuổi đời thành bổn phận
Làn da trơn tóc mượt hóa bụi đường.
Dù mẹ cha là người không có học
Nhưng mong con luôn luôn xứng thành người
Chăm tương lai thế hệ trẻ sáng tươi
Thử hỏi ai đủ thẩm quyền đền thưởng?
Con đi học mấy năm nơi trường lớp
Bằng cấp trong tay, dáng vẻ sáng choang
Cả một đời mẹ cha sống mỏi mòn
Sao không ai nghĩ trao người “bằng cấp”?
CÁM ƠN BA MÁ
Trên đời này có muôn điều khó nói
Hai tiếng cám ơn, khó nói nhất trên đời
Con có ba, con có má,
Ba má nuôi con năm tháng mỏi mòn
Ba má vì con ngày dài không kể
Ba má dạy con hai tiếng cám ơn
Ba má cùng con cám ơn mọi người.
Con riêng ba má!
Tiếng cám ơn con chưa bao giờ nói
Lời yêu thương chẳng bao giờ thốt ra
Hai từ ấy, ba má quá xa lạ
Mà hình như nó cũng quá kiêu sa.
Ba má ơi! Dân quê mình thế đó
Không quen từ chải chuốt, kiểu điêu ngoa
Nhiều lần con gồng môi uốn lưỡi
Thử nói ra bằng những tiếng thì thầm
Mà thì thầm con cũng không nói được
Sao từ này khó nói quá, má ba ơi!
Con tách ra từng từ cho dễ nói
C, a, m, con nói rất dễ dàng
Xong ghép lại cổ họng cứ nóng ran
Đôi môi run lại ấp a ấp úng
Con giơ tay mong cầu cứu người đời
Ai có biết xin chỉ tôi cách nói
Nói cám ơn, nói với cả con tim
Để tôi về thầm thỉ với má ba tôi!
Nhưng mọi người nhìn con khẽ lắc đầu
Hai từ này không ai dạy được đâu
Phải tự mình luyện tập thời gian lâu
Mới hy vọng bập bẹ được một nửa.
Ba má ơi ! Hai tiếng cám ơn đó
Ba má dạy con từ thuở bước vào đời
Thuở hồng hoang con mới bằng nắm tay
Con đánh vần, ba má đã khen hay
Thế mà chần chừ cho đến tận hôm nay
Ba má một lần vẫn chưa được nghe con nói.
TÌNH YÊU BA MÁ
Bao nhiêu năm tôi sống dưới mái nhà
Ba má tôi không có gì khác lạ
Khi lên năm hay lúc tôi mười tám
Đời dần trôi, ba má cũng vậy thôi.
Rồi từ khi đi xa tôi mới biết
Màu gió sương in trên nét mặt người
Gánh thời gian đè đôi vai còm cỏi
Và con tim chất chứa một tình thâm.
Một lần sinh ra muôn đời là ba má
Một lần ấp ủ mãi mãi là tình yêu
Dù hôm nay không đủ sức nâng niu
Đôi tay gầy hướng chỉ đời tôi bước.
Tôi hôm nay cũng đâu còn thơ dại
Tính tuổi đời hơn ba má lúc có tôi
Song với người tôi vẫn còn bé bỏng
Nên người luôn mãi mãi sinh nuôi tôi.
Nhiều người nói ba tôi già trước tuổi
Tôi khẽ cười, lòng đau nhói xót xa
Mà tình yêu lấy chi đong đo được
Chắc thời gian không theo kịp ba tôi?
Lại có người cho má tôi ốm yếu
Tôi lắc đầu, đố ai biết nguyên do
Trong thâm tâm, má tôi người vĩ đại
Thước cân đời, đo sao nỗi tình yêu.
THƠ BẠCH VÂN
NHỚ BA
Mỗi năm con trở về nhà hai lần
Một lần tết đến một lần hè
Khi mùa xuân hoa mai vừa hé nở
Chim én bay giăng kín cả bầu trời
Cũng là lúc,
Ánh mắt ba ngấn lệ lại tuôn rơi
Nỗi nhớ con lòng tan nát rã rời…
Dẫu biết rằng con đang học Chủng Viện
Tu luyện học sống cuộc đời dâng hiến
Theo Chúa rồi không ngoảnh lại phía sau
Cuốn thân vào trong tĩnh lặng trầm mặc.
Chúa muốn thế nên ba đành phải chịu
Khi hè về cơn gió thổi hiu hiu
Tiếng ve kêu yếu dần theo gió cuốn
Ba trông ngóng chờ con lòng buồn thiu.
Con cũng nhớ ba nhiều lắm ba ơi
Khi chim én báo hiệu mùa xuân tới
Hay cánh phượng đỏ thắm trước mái trường
Con mừng quá vì sắp được gần ba.
Ba vẫn thường ra đón con ở cổng
Nhoẻn môi cười ôm trọn con vào lòng
Hàng lệ rơi thỏa bao niềm nhớ mong.
Thật ấm áp trong vòng tay chai cứng.
Ba năm rồi cánh phượng thôi nở hoa
Mùa xuân đến chim én cũng rời rã
Trước hiên nhà cây xanh không còn lá
Ba trở về với cội nguồn sinh ra.
Đã ba năm ba lìa bỏ mái nhà
Chim ngừng ca cây buồn không hoa trái
Nhà trống vắng lạnh ngắt không ngủ được
Nước mắt rơi vì thương nhớ ba hoài.
Con thức dậy ra quì trước trước nhan Chúa
Cầu xin Người xoá tan mọi niềm đau
Cho hồn ba thanh thoát khỏi lụy sầu
Để hưởng kiến thiên nhan nguồn hạnh phúc.
TÌNH MẸ CHA
Khi con cất tiếng chào đời
Bàn tay mẹ ẵm tiếng hời ru con
Cha thời sáng sớm lên non
Nhặt rau, hái quả thơm ngon mang về
Cả đời con được no nê
Mẹ sinh, cha dưỡng trọn bề yêu thương
Hằng ngày một nắng, hai sương
Mồ hôi nhỏ xuống trên nương ruộng đồng
Nhờ trời cây lúa trổ bông
Mồ hôi sinh hạt thành công cuộc đời
Tình cha, nghĩa mẹ tuyệt vời
Bao la biển cả xa khơi núi ngàn
Một đời cha mẹ lầm than
Mong con khôn lớn yên hàn sướng vui
Mai sau khuất núi xa rồi
Tình cha, nghĩa mẹ thơm mùi thiên thu.
MẪU GƯƠNG BA TÔI
Ba ơi ! Cuộc đời có sáu mươi năm
Bệnh tình vật ngã hai lăm năm trời
Bao lần nước mắt tuôn rơi
Nhìn con nghèo đói nghẹn lời đắng cay
Trời mưa gió thổi cành lay
Ba quỳ xin Chúa dưỡng nuôi gia đình
Dù rằng cuộc sống điêu linh
Gia đình hạnh phúc lệ tình trong mưa
Ba nhìn ngắm Chúa say sưa
Cơn mưa đã dứt ba chưa lên giường
Lòng ba bao nỗi tơ vương
Giật mình trời hé ánh dương trên đường
Mẹ giờ cũng vội lên nương
Miếng cơm manh áo đoạn trường gian nan
Gia đình khổ sở lầm than
Hồn ba tan nát tâm can dày vò
Ba tin rằng Chúa chăm lo
Quan phòng che chở vỗ về yêu thương
Xác thân ba cũng vô thường
Đức tin vững mạnh kiên cường phút giây
Những khi thất bát đoạ đày
Ba khuyên kiên vững đừng nao núng lòng
Vững tin hy vọng cậy trông
Chúa cho Chúa lấy bằng lòng mừng vui
Tình Ngài vượt quá trùng khơi
Yêu thương chăm sóc cho đời đơm hoa
Khổ đau Chúa gởi tặng ba
Hồng ân cao quí cho gia đình mình
Bằng lòng đón nhận hy sinh
Từng giây dệt lấy lời kinh tuyệt vời
Mẫu gương ba chiếu rạng ngời
Cho đoàn con cháu muôn đời noi theo.
MỘT ĐỜI CHA
Một đời cha vất vả gian lao
Chạy vạy tìm miếng cơm, manh áo
Quên đời mình, quên thời xuân sắc
Cho đời con cơ sự an lành.
Cha nuôi con bằng sữa đức tin
Dạy bảo con tôn trọng chữ tín
Tự vươn lên không hề bám vịn
Đứng vững vàng chính đôi chân mình.
Cha tựa như chiếc gương không mờ
Luôn yêu thương vỗ về nâng đỡ
Tình cha đó con hằng ghi nhớ
Nguyện một đời sống trọn tình con.
GIA ĐÌNH
Gia đình - Giáo hội tại gia
Mái trường sống động, ngôi nhà thánh ân
Lời kinh sớm tối chuyên cần
Vợ chồng, con cái thuận hoà yêu thương
Một lòng chung thuỷ nêu gương
Gia đình hạnh phúc như gương sáng ngời
Truyền rao chân lý muôn nơi
Dựng xây Nước Chúa gọi mời trao ban
Tình yêu Thiên Chúa tràn lan
Gia đình tỏa chiếu muôn vàn hương hoa
Nhân từ quảng đại khiêm nhu
Như vườn hoa thắm Giê-su ươm trồng
Bạt ngàn nương lúa đơm bông
Tình yêu Thiên Chúa trải lòng thế nhân
Gia đình sức sống nẩy mầm
Nguồn ơn thánh sủng âm thầm vang xa
Gia đình Giáo hội tại gia
Mầm ươm sự sống lan ra khắp trời.